- Thỏ này, hồi đó tớ thắng là nhờ sự tập trung, khả năng ấy đã giúp tớ đạt được nhiều điều trong cuộc sống, nhưng… ~ Rùa ngập ngừng.
- Thế sao trông cậu buồn thế? ~ Thỏ nhìn vào ánh mắt đầy suy tư của Rùa.
- Thời gian sắp hết rồi mà tớ vẫn… chưa có vợ. Tại tớ tập trung quá nhiều cho công việc chăng?
Thỏ không chớp mắt, nó cảm thấy thật khó hiểu.
- Tớ thấy như cậu lại hay, cứ thong thả, cứ tận hưởng cuộc sống, chắc giờ đã khác ~ Rùa thở dài.
Bắt đầu nắm được tình hình, Thỏ bình tĩnh lại.
- Ấy ấy, chưa già mà đã nghĩ quẩn! có vợ đâu phải là một cách… tận hưởng cuộc sống duy nhất. Vì tớ cũng… đâu có vợ con gì đâu ~ Thỏ bối rối thú thật.
- Không, ý tớ là cả những điều tuyệt vời khác nữa. Cậu có thấy cái thứ tròn tròn đằng kia thật đẹp không, hôm nay tớ mới để ý là có thể nhìn trực tiếp vào nó mà không lóa mắt ! ~ Rùa chỉ.. chân về phía đằng xa.
- Ủa!!! Cậu không biết hả? người ta gọi đấy là mặt trời. Chúng ta chỉ có thể ngắm nó vào lúc này hoặc sáng sớm thôi. Bình minh nào tớ cũng ngắm vài phút, như kiểu được “nạp năng lượng” vậy, thoải mái lắm! nghe nói có người chỉ cần nhìn nó mỗi ngày thôi, không ăn gì mà vẫn sống khỏe mạnh đấy! ~ Thỏ nói với giọng đầy hiểu biết.
- Oa, thế à, giá tớ dành thời gian đi nhiều nơi, học hỏi nhiều điều mới lạ như cậu thì hay biết mấy! ~ Rùa tiếc nuối.
- Nhưng mà này đừng buồn, thật ra thì tớ cũng đâu hơn gì cậu. ~ Nét mặt thỏ thay đổi.
- Hả? Sao lại vậy ? ~ Rùa băn khoăn.
- Lúc đầu thì thích thật đấy, nhưng càng ngày tớ càng cảm thấy mệt. Càng học nhiều thứ, đầu óc càng rối bời. Càng tiếp xúc với nhiều người, càng có thêm những mối quan hệ phức tạp. Xin lỗi đã theo dõi cậu bấy lâu nay, nhưng tớ ước tớ có thể ngồi yên một chỗ mà thư giãn như cậu, thật là bình yên song tớ không thể làm được! Tớ không thể tập trung được, cứ ngồi yên là nhiều thứ linh tinh lại xuất hiện, khó chịu lắm, buộc tớ lại phải đi tìm một thứ gì đó mới, và lại rơi vào cái vòng lặp mệt mỏi bên trên ~ Thỏ nói như chưa bao giờ có ai để bộc bạch vậy.
- Ối, cậu đã theo dõi tớ à! thôi không sao. Mà thảo nào trông cậu có vẻ yếu yếu. Bản thân tớ chỉ hơi thấy thiếu thiếu thứ gì đó thôi, chứ xem ra tình hình của cậu có vẻ tệ hơn nhiều, xin lỗi nhé~ Rùa thông cảm.
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài, không gian yên tĩnh đến mức chúng có thể nghe thấy tiếng sóng nhẹ vỗ vào bờ. Cuối cùng, Thỏ phá vỡ sự im lặng…
- Mà thời gian của tớ cũng không còn nhiều nữa, hay cậu dạy tớ bí quyết ngồi một chỗ hàng giờ đó đi, bù lại tớ sẽ chỉ cho cậu những chỗ tuyệt đẹp mà tớ đã từng đến! ~ Thỏ nài nỉ.
- Nghe được đấy! ~ Mắt rùa đã rạng rỡ hơn trước.
Thế là rùa bắt đầu chia sẻ với Thỏ về sự tập trung. Cơ bản ai cũng có thể tập trung, quan trọng là họ tập trung như thế nào mà thôi. Sự “mất tập trung” bản chất là chúng ta đang có quá nhiều thứ để tập trung, cũng như quá ít thời gian cho mỗi thứ. Thỏ vốn thông minh nhanh nhẹn nên hiểu rất nhanh. Thế là Rùa hướng dẫn thỏ thực hành luôn.
Bài tập đầu tiên Thỏ phải làm là ngồi nhắm mắt, và để ý tới những cảm giác nhỏ nhất ở vùng mũi. Thật kỳ lạ, song Thỏ cũng thử, chỉ chưa đầy 10 phút cậu đã phát hiện ra những điều thú vị. Đầu tiên là có những thứ luôn ở đó mà bây giờ Thỏ mới nhận ra, ví dụ như khi hít vào, mũi hơi lạnh, còn thở ra thì mũi nóng hơn, và điều tuyệt diệu là càng để ý các cảm giác, Thỏ càng cảm thấy rất thoải mái, mọi căng thẳng mệt mỏi như biến đi đâu mất…
- Thật tuyệt vời, càng ngồi, tớ càng thấy mình cảm nhận tốt hơn, ngày càng có nhiều cảm giác lạ mà gần gũi được phát hiện, làm cả ngày thế này chắc cũng không chán. Mặc dù thi thoảng vẫn có một số hình ảnh, ký ức xuất hiện như những lần trước tớ cố thử, song khi để ý vào cảm giác, tớ dễ dàng bỏ qua chúng hơn nhiều! ~ Thỏ la lên sung sướng.
- Đúng vậy, giống như bắn tên phải có đích, tập trung cũng cần một cái gì đó để mà… tập trung. Nếu cậu ngồi yên mà không chủ động tập trung vào đâu cả thì tự nhiên sẽ dễ dàng bị lôi kéo bởi nhiều thứ- Rùa điềm tĩnh đáp.
- Ai dạy cậu phương pháp này hay vậy? Mà bài tập thứ hai là gì vậy? ~ Thỏ tò mò.
- Cụ ngoại dạy tớ từ bé đấy, ông mất sớm nên tớ chưa kịp hỏi bài tập thứ hai… chắc thế nên tớ vẫn có cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó. ~ Rùa nhìn xa xăm, có vẻ cậu đang nhớ chòm râu bạc của cụ.
Thỏ nhắm mắt và ngẫm nghĩ một chút.
- Ồ, tớ biết rồi, thế cậu đã bao giờ cũng làm như vậy, song mở mắt và để ý một thứ gì đó chưa?
Rùa chợt nhận ra một điều gì đó, nó nhìn vào một bông hoa 1 phút, 2 phút, 3 phút… Rùa thấy giống y hệt như quan sát những cảm giác vậy, càng quan sát , càng rõ. Càng nhìn, Rùa càng thấy bông hoa không hề đơn giản như nó nghĩ, những chi tiết, những đường vân, những màu sắc, tất cả là một sự phối hợp hợp thật hài hòa. Càng nhìn, nó càng thêm khâm phục người mẹ thiên nhiên.
- Ồ, thật tuyệt, hóa ra khi quan sát thật chi tiết, cảm nhận thật kỹ mọi thứ xung quanh, có khá nhiều thứ thú vị đấy chứ! Thế mà xưa nay tớ cứ bỏ qua hoài, mà chỉ tập trung vào mỗi bản thân mình, vào mỗi công việc của mình. Cảm ơn cậu nhé Thỏ, một gợi ý tuyệt vời!
- Tớ cũng vậy, khi ngẫm lại bên trong mình, tớ thấy mình lâu nay quá mất kiên nhẫn, cứ mải đi hết nơi này tới nơi khác, học điều này điều khác, gặp người này người kia… mà mỗi thứ chỉ tiếp xúc có chút thôi, nên không bao giờ cảm thấy hài lòng. Cứ chỉ muốn đi tìm thêm những thứ mới mẻ, nay tớ nhận ra rồi, cảm ơn Rùa nhé, một phương pháp tuyệt vời!
Thỏ chỉ tay ra sau lưng rùa…
- Như lời hứa, đây chính là một trong những nơi tuyệt nhất mà tớ từng đến ~ Thỏ chỉ tay ra sau lưng Rùa.
- Hả? Nơi này sao? Ngày nào tớ chẳng ở đây? ~ Rùa ngập ngừng.
- Cậu quay lưng lại và kiên nhẫn quan sát như cách lúc nãy cậu làm ấy ~ Thỏ mỉm cười.
Rùa đã nhận ra, cảnh vẫn vậy song khi kiên nhẫn như đã làm với bản thân. Cậu cảm nhận được sự nỗ lực của những con sóng, nhưng chúng song không thể nào chống cự được, và rơi xuống, hòa tan vào làn hơi nước huyền ảo. Cậu như thấy được từng tia nắng xuyên qua những giọt nước óng ánh mỗi lần một khác. Chưa bao giờ cậu thấy nơi đây sinh động thế này. Thật tuyệt vời, Rùa đã tìm ra được bí mật còn thiếu.
- Cám ơn cậu, cuối cùng thì tớ cũng đã tìm thấy điều mình còn thiếu. À, mà cậu đừng lo, loài thỏ sống khoảng 10 năm là hết, song loài rùa thọ lắm! Cậu đủ sức để lấy vợ… và tự khám phá ra nhiều điều tuyệt vời hơn nữa, hãy cứ tận hưởng ~ Giọng Thỏ thều thào.
Nói đoạn Thỏ nhắm mắt, hít thở, nó biết rằng chỉ còn ít phút nó sẽ ra đi, nó muốn dành cho bản thân những phút giây tĩnh lặng để tận hưởng thực thụ thế giới bên trong, nơi có những thứ nó đã mải mê tìm kiếm bên ngoài bấy lâu nay, nơi sự bình an và hạnh phúc đích thực đang ngự trị.
Còn Rùa vẫn ở đó, dù tiếc thương cho Thỏ song nhớ lời căn dặn, nó tiếp tục tận hưởng vẻ đẹp thế giới bên ngoài sau bao ngày rèn luyện khả năng quan sát tinh tế tự bên trong, nó cảm giác cả hai thế giới như hòa làm một. Nó tự dặn bản thân “Sống thăng bằng”.
Hạnh phúc luôn bên bạn,
Bài viết hữu ích có thể bạn chưa biết :
http://tocnguyen.mov.mn/nhung-bai-hoc-y-nghia-tu-cuoc-dua-rua-va-tho-lpbid148.html
{Tài liệu sưu tầm}