Bài học từ Hơi thở

“Tối nay chạy bộ nhé!”, Mèo hỏi đầy hào hứng, đôi mắt của tên đệ tử lóe lên hào quang sáng chói, hắn chốt một cách chắc nịch !”

Tôi nhìn tên đệ tử mà nhăn mặt, đúng như biệt danh của hắn, luôn nghĩ ra những trò… rảnh rang trong lúc anh em bận túi bụi. Tại sao hắn có thể nghĩ ra… “trò mèo” này nhỉ?

Chạy bộ à? Hồi sinh viên đây là việc tôi yêu thích vào cuối mỗi buổi chiều, nhưng giờ thì đó là một việc quá xa xỉ. Hơn nữa, ngoại trừ mấy bài khua tay múa chân buổi sáng trên sân thượng… và cả ngày trên sân khấu ra thì lần vận động mạnh gần nhất của tôi chắc là lúc thang máy hỏng, phải leo thang bộ. Rồi còn phải mua giày nữa, mà cái đó không quan trọng bằng việc cái bụng của tôi đang sôi cồn cào, chạy xong không tụt huyết áp thì chắc cũng… nằm viện, chưa kể ngoài trời đang mưa lâm thâm. 

“Okie, đi liền”, tôi đáp đầy tự tin, một cú đáp trái hẳn với những logic đã bày đặt ra trước đó. Và tới thời điểm viết dòng này, chân đau nhức, tay ê ẩm, nhưng tôi cảm thấy không hề hối tiếc. Một buổi chạy có 20 phút liên tục thôi, nhưng đã giúp tôi nhận ra những bài học vô cùng quý giá mà cuộc sống đang cố gắng truyền tải cho tôi, cho mỗi người, theo một cách rất độc đáo.

“Cố lên, được 1/4 chặng đường rồi!”, Mèo vừa thông báo vừa giơ cái điện thoại lên và cố không để tôi nhìn thấy. Á đ… mới có 1/4 thôi sao? tôi thầm nghĩ mà thương đôi chân đang chỉ thiếu chút nữa là chuột rút, còn lồng ngực thì như thể bị một đứa trẻ to béo ngồi đè lên mà chơi trò phi ngựa. Đúng là có đi mới biết đường xa, có chạy liên tục mới biết 20 phút nó dài như thế nào. Ngày xưa tôi từng chạy quanh hồ, nhưng có đếm số vòng còn dễ chịu chán, còn chạy theo kiểu không biết thời gian, cảm giác vô định thế này thật là oải.

“Ngẩng đầu lên anh, hít thở đều vào”, Mèo quay lại động viên, hắn cứ làm như tôi sở hữu một cái thân thể nhẹ nhõm, tuần nào cũng đi đá bóng như hắn vậy. Mà từ từ đã, “hít thở” à, sao tôi lại có thể quên mất một thứ quan trọng như vậy nhỉ. Tất nhiên là từ đầu tới giờ, tôi vẫn hít thở, …song tôi đã hoàn toàn quên mất một thứ mà tôi đã đầu tư tới hàng trăm giờ ngồi thiền để nhận ra, đó là sự ý thức về hơi thở. Tôi đã quá chú tâm tới sự mệt mỏi, tới cảm giác đau nhức, tới việc đã chạy được bao lâu rồi. Tôi đã đánh mất sự cân bằng tâm trí.

“Còn 1/4 chặng đường nữa…”, Mèo thông báo.

Nhờ tập trung quan sát hơi thở ra vào trong lúc chạy, mà sự mệt mỏi trong tôi đã tan biến tự lúc nào, nên tôi cảm thấy rất bình an nhẹ nhõm khi nghe những lần thông báo sau mỗi 5 phút ấy. Tôi còn phát hiện ra vài điều thú vị mà ngày xưa tôi không bao giờ để ý khi chạy, đó là càng chạy, hơi thở và nhịp chân tôi hòa làm một, và cái môi của tôi cũng rung rung lên xuống cũng rất nhịp nhàng theo từng bước chân, nhưng thế chưa thích bằng cảm giác cái bụng hơi phệ cũng rung rung nhè nhẹ. Tôi đã lấy lại sự cân bằng tâm trí.

“Còn 30 giây nữa thôi”, Mèo thông báo với nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường mờ ảo, niềm sung sướng trong tôi giống như núi lửa sắp phun lên, nhưng lại bị hắn bịt lại bằng thông báo xanh rờn tiếp theo “Chạy hết tốc lực… bắt đầu!”

Á đ… chưa bao giờ tôi thấy chỉ trong 20 phút mà mình có thể trải nghiệm đủ các cung bậc cảm xúc như thế này. Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại sự bình an, và cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, bỏ xa tên Mèo phía sau. Một cảm giác nhẹ bẫng trào dâng trong người, tôi thấy mình như mọc thêm đôi cánh và bay vút về phía trước, cảm giác vượt lên chính mình thật là tuyệt (và cảm giác bỏ xa cái thằng nãy giờ cứ chạy đằng trước lải nhải còn… tuyệt hơn nữa)

“Này Mèo…”, tôi vừa hít thở sâu để giảm cơn ê ẩm toàn thân, rồi hỏi ngay kẻo ý tưởng bay mất “Theo chú tại sao tạo hóa không cho phép người ta tích lũy hơi thở nhỉ?”

“Ý anh là sao”, Mèo ngơ ngác nhìn tôi, có thể đó là một chủ đề quá xa xỉ sau một cuộc chạy bền khoảng 1,5km.

“Thì khi ăn trưa, chú ăn nhiều thì chiều có thể ăn ít đi”, tôi cắt nghĩa “nhưng trước lúc chạy, chú không thể hít thật nhiều để đến khi chạy, chú đỡ phải thở gấp và vất vả như vậy?”

“Ồ, câu hỏi hay đấy…”, Mèo ngẫm nghĩ rồi trả lời “Có thể tạo hóa muốn nhắc chúng ta phải tận dụng từng hơi thở, không được phép lãng phí chăng?”

“Ờ, hay…” tôi như nhận ra điều gì đó, một điều gì đó tôi đã biết, nhưng giờ tôi hiểu nó sâu hơn thông qua trải nghiệm.

Tôi tự hỏi không biết mỗi một ngày con người ta hít thở bao nhiêu lần? Nhưng có lẽ con số đó không quan trọng bằng việc ứng với mỗi hơi thở, họ đã làm những điều gì để không lãng phí nó, để không lãng phí nguồn năng lượng quý giá mà tạo hóa ban cho?

Gợi ý áp dụng

1. Bạn có biết trẻ con vui vẻ sung sướng và chúng hít thở sâu, bụng phập phồng? Hãy tập hít thở sâu, lợi ích vô cùng lớn. 
2. Một cách thú vị để nhắc nhở bản thân ý thức về việc sử dụng thời gian “vào những hơi thở tiếp theo, mình sẽ làm gì?” 
3. Lần tới chạy bộ hoặc tập bất kỳ một loại hình thể dục nào, hãy kiên trì để ý tới hơi thở của bạn, có nhiều điều thú vị lắm!

Mong tin tốt lành từ bạn,

 

{Tài liệu sưu tầm}